Người này thật quen mắt, trong suy nghĩ của Chiến An Tâm có chút hoảng hốt, bạch quang ở khóe mắt
nhoáng lên, nàng nhảy dựng khỏi người Mộ Phong, tà váy bay lên mang theo vài sợi sương mù màu đen.
Sau đó nàng sờ lên eo lưng của mình, móc ra khẩu súng, bắn vài phát về con rắn biến dị đang uốn éo
muốn tấn công nàng.
Trêи mặt cỏ, Mộ Phong đã ngồi dậy, co đầu gối lại bất động nhìn nàng. Nàng cả giận nói:
"Con rắn này da nó quá dày, ngươi còn không tới hỗ trợ sao?" "Bình thường ta chỉ nhìn thôi!"
Mộ Phong ăn ngay nói thật, tuy rằng càng ngày hắn càng không hiểu nàng, nhưng đối với năng lực của
nàng, hắn vẫn khá rõ ràng, hơn nữa hắn càng hiểu biết sự lười biếng của nàng.
Chỉ là một con rắn nhỏ mà thôi, đối với nàng mà nói, không đáng để sợ hãi, nhưng nếu bên người nàng
có người, thay nàng ra tay vậy Chiến An Tâm sẽ tuyệt đối không tự mình động thủ!
Cho nên bình thường khi Chiến An Tâm đánh nhau, Mộ Phong đều chỉ nhìn, ngẫu nhiên khi
gặp thời khắc nguy hiểm chân chính hắn mới ra tay giúp nàng.
Chiến An Tâm vừa chiến đấu với rắn biến dị vừa ghét bỏ Mộ Phong.
"Thật không phải đàn ông! Thấy mỹ nữ gặp nạn còn khoanh tay đứng nhìn!"
Mộ Phong: ". "
Thấy hắn vẫn ngồi bất động trêи cỏ, xác thật không có ý muốn ra tay, Chiến An Tâm cũng không dám
lười biếng, trực tiếp rút dao, xoay người nhảy lên thân rắn, vung một đao đâm sâu vào mắt nó, đập
nát đầu nó.
Con rắn biến dị kia phì một tiếng rồi ngã gục, dây mây màu xanh bắt đầu sinh trưởng dần dần bao
trùm lên thân thể khổng lồ của con rắn.
Chiến An Tâm túm lấy vài chiếc lá cây, bứt nó xuống, lau đi máu trêи con dao rồi vô tùng vứt bỏ nắm
lá cây kia, nàng duỗi con dao về phía trước, mũi dao nhằm thẳng vào Mộ Phong.
Mộ Phong ngồi trêи cỏ, màn sương đen lườn lờ quanh thân, khi mũi dao lại gần thì hắn đã biến mất
tại chỗ.
Chiến An Tâm bị bao phủ trong màn sương đen, nàng vung dao, hét lên: "Ngươi có bản lĩnh lớn như vậy
tại sao vừa rồi lại khoanh tay đứng nhìn?" Không có ai trả lời nàng, nàng cũng không biết Mộ Phong
đã đi chưa, nàng chỉ tức giận đứng trong màn sương đen vung dao lung tung.
Màn sương đen dần dần dày đặc ở phía sau lưng nàng, một gương mặt góc cạnh trong màn sương nhìn
nàng phát giận.
Trong phút chốc, Chiến An Tâm quay đầu sửng sốt dùng đao chỉ vào Mộ Phong.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi muốn gì?" "Ta không là ai hết, cũng không muốn làm gì."
Hắn trả lời nàng, thân hình của hắn lúc ẩn lúc hiện trong sương mù, nhìn cực kỳ quỷ dị.
Chiến An Tâm thu dao lại, nếu chém không được nàng liền không chém nữa, trực tiếp xoay người hừ
lạnh một tiếng.
"Ta đi đây, mặc kệ ngươi!"
Thật là lòng dạ đàn bà như mò kim đáy bể, biến sắc mặt nhanh như lật trang sách vậy.
Chiến An Tâm nâng bước đi về phương hướng căn cứ Thời Đại, bước đi, bước đi, nàng quay đầu lại nhì
phía sau lưng đã không thấy Mộ Phong, hắn không đi cùng nàng!
Nàng tiếp tục đi về phía trước, không biết đi bao lâu có chút mệt mỏi liền ngồi xuống nghỉ dưới gốc
cây biến dị, chờ nghỉ ngơi đủ nàng lại tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, Chiến An Tâm cũng quật cường, nhất quyết phải đi ra khỏi phiến rừng rậm biến dị này!
Trong rừng có thể thấy được xương trắng ở khắp nơi, những bộ xương này đều là những kẻ không hiểu
chuyện tùy tiện xông loạn vào trong rừng rậm biến dị.
Nếu gặp phải những bộ xương cốt còn nguyên quần áo, Chiến An Tâm còn sẽ ngồi xuống lụt soát một
trận, nhìn xe có thể tìm ra thứ gì đó hay không.